“Hy vọng là vậy.” Vương Sở Ngọc thở dài, chợt nhớ đến Lâm Vũ Chi, bèn tiện miệng nói: “Cũng không biết vị Lâm công tử kia thế nào rồi,
đã trở về chưa. Thời buổi binh hoang mã loạn thế này, thật chẳng thái bình chút nào.”
Tống Niệm Vân không nói gì, Vương Sở Ngọc cũng không nói thêm nữa.
Chẳng bao lâu sau, chủ bộ Tôn Ngọc Phi dẫn người đến.




